Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

12 ngày đêm chiến thắng B52

Bauong


Nhớ lại 12 ngày đêm chiến thắng B52 ở Hà Nội
 
     
 
    Cuối tháng 12 năm 1957 trường LSQL về nước, tôi về công tác tại tỉnh Kiến An (sau là Thành Phố Hải Phòng), tôi thuộc quân Dự bị loai 1. Cũng tháng 12 năm 1967 tôi về công tác tại Bộ Giáo dục ; là Đảng viên tôi được giao phụ trách tự vệ cho tới năm 1990 (đủ tuổi 45). Cũng tháng 12 năm 1972 toàn cơ quan sơ tán triệt để về Thạch Thất ; tôi đươc giao nhiệm vụ bảo vệ cơ quan và giao liên từ Bộ đén nơi cơ quan sơ tán. Cơ quan tôi (Cục Đào tạo Bồi dưỡng) đóng tại 194 Trần Quang Khải. Tòa nhà đó là nhà của  người Pháp,Chủ mỏ vàng tại Hà Nội. Tòa nhà cao to,xây dựng kiên cố và kiến trúc theo kiểu Pháp. Cùng với Ngân hàng Nhà nước (nhà Băng Đông Dương), nhà thờ Lớn phố Nhà Chung và nhà thờ Cửa Bắc là những tòa nhà cao và kiên cố nhất của Hà Nội. Trong tháng 12 đó trên nóc nhà Ngân hàng là trạm Quan sát của Phòng không Không quân ; nhà 194 Trần Quang Khải là trạm quan sát của Công An Hà Nội (tòa nhà này nay xây dựng lại là nhà Ngân hàng Ngoại thương hiện đại cao không rõ bao nhiêu tầng ?). Thời đó tầng trệt là cơ sở hậu cần của Hải quân (các tàu phóng lôi được tăng cường hỏa lực phòng không trên sông Hồng bảo vệ Hà Nội).Trên nóc là Đài quan sát của Công an Hà Nội dựng tạm loại nhà cấp 4. Quân số vài người,trang bị súng bộ binh, ống nhòm, điện thoại, bản đồ. Nhiệm vụ trực chiến 24 giờ. Ngoài tôi còn toàn lính trẻ, chúng tôi sống như anh em,chú cháu.
Chiều ngày 17-12 , máy bay Mỹ ném bom phía tây bắc Thành phố.Bằng ống nhòm và bản đồ xác đinh là Đài Phát tín 1 (Đại Mỗ) Tôi rất lo vì vợ tôi (Minh Hải K3) đang trực kỹ thuật trên nhà máy và 2 đứa con ở nhà trẻ của cơ quan. Buổi phât thanh lúc 18 giờ của  của Đài Hoa Kỳ đã thông báo Không lực Hoa Kỳ  dùng bom Thông minh đã phá nát Đài phát sóng Quốc Tế và bịt miệng Bắc Việt. 19 giờ với mũ sắt và khẩu súng tôi tạt về thăm nhà. Đường phố vắng tanh,yên lặng ; cách vài ngã tư có 1 đèn điện có chao đèn phòng không. Người đi lại rất thưa thớt, đều là những công nhân thay ca hoặc trực chiến và Công An, tự vệ  làm nhiệm vụ bảo vệ. Ra ngoại thành không có đèn đường, vắng tanh, chỉ có trận địa Pháo 100 ly của Tự vệ Cao Xà Lá vẫn vươn nòng trên trời cao. Thị xã Hà Đông như 1 thị xã bỏ hoang. Trên đường rẽ vào Đài Phát tín , gặp cán bộ,nhân viên của Đài, tay xách nách mang dắt díu con cái. Loáng thoáng có tiếng nói “ thương cho thằng Thắng quá ! “ Tôi rụng rời chân tay vì con thứ hai của tôi tên Thắng. Đến lúc gặp cả 3 mẹ con tôi mới yên tâm, tôi quay lại đưa 3 mẹ con lên nhà sơ tán của Đài rồi quay lại nhà để thu dọn tiếp. Căn phòng 10m2 cấp 4 của chúng tôi đã bay mất nóc, trần vỡ lả tả khắp sàn… Thu dọn  tiếp đồ đạc mang đi ; đêm đó tôi ngủ lại trên chiếc giường vải Liên xô bên miệng hố cá nhân có nắp. Rang sang ngày 18-12, B52 ném bom rải thảm đợt đầu phía Đông Anh. Ở xa chỉ thấy những thảm lửa kéo dài đường chân trời và ánh lửa của tên lửa và đạn pháo 100, ánh sáng của các loại súng cao xạ bay lên phủ kín bầu trời . Gần sáng chiếc xe bò chở quan tài lọc cọc về Đài để khâm kiệm và mai táng chú Công An bảo vệ ngay tại bãi đất của cơ quan không 1 vòng hoa,chỉ vài nén hương và đồng đội. Từ ngày 18 đến suôt 12 ngày đêm ; đúng từ 22 giò chúng tôi mũ sắt và khăn quàng trực trên Đài quan sát đón chờ các đợt công kích của B52.   Năm ấy sao rét lạ, chúng tôi hút thuốc liên tục chống rét và phải khum bàn tay che ánh lửa. Máy bay B52 xuất phát từ các căn cứ UtaPao ở Thái Lan và căn cứ Đảo Guam nên thường công kích từ thời điểm đó đến sáng. Chỉ có đêm 24-12, đêm Nô en là ngừng không kích ; nhưng đêm đó tự vệ Hà Nội cũng bắn rơi một máy bay F111 bay rất thấp trinh sát. Tôi đã sống suốt 12 ngày đêm tại Đài quan sát và may mắn 2 Đài quan sát không bị 1 thiệt hại mặc dù những đêm sau này máy bay B52 đã đánh vào nội thành ( Phố Khâm Thiên, Bệnh viện Bạch Mai, ga Hàng Cỏ). Chiều ngày 30 tháng 12 được tin Đình chiến tại Hội nghị Paris, chúng tôi đã bắn 1 loạt Tiểu liên  mừng. Mấy ngày sau. Cơ quan trở ve Hả Nội và tôi cũng hết nhiệm vụ trực chiến, vợ tôi quay về phục hồi Đài Phát và hàng ngày tôi vẫn đi về căn phòng 10m2 không có mái nhìn thấu trời cao. Đêm 30 Tết năm đó tôi vẫn trực cơ quan đến sáng 1 chúng tôi mới về quê vợ ăn Tết và đón các cháu. Tuy không trực tiếp chiến đấu và cũng không được nhắc đến nhưng tôi vẫn ngầm tự hào vì đã có mặt trong những ngày đó !
        Năm ấy sao rét lạ, chúng tôi hút thuốc liên tục chống rét và phải khum bàn tay che ánh lửa. Máy bay B52 xuất phát từ các căn cứ UtaPao ở Thái Lan và căn cứ Đảo Guam nên thường công kích từ thời điểm đó đến sáng. Chỉ có đêm 24-12, đêm Nô en là ngừng không kích ; nhưng đêm đó tự vệ Hà Nội cũng bắn rơi một máy bay F111 bay rất thấp trinh sát. Tôi đã sống suốt 12 ngày đêm tại Đài quan sát và may mắn 2 Đài quan sát không bị 1 thiệt hại mặc dù những đêm sau này máy bay B52 đã đánh vào nội thành ( Phố Khâm Thiên, Bệnh viện Bạch Mai, ga Hàng Cỏ). Chiều ngày 30 tháng 12 được tin Đình chiến tại Hội nghị Paris, chúng tôi đã bắn 1 loạt Tiểu liên  mừng. Mấy ngày sau. Cơ quan trở về Hả Nội và tôi cũng hết nhiệm vụ trực chiến, vợ tôi quay về phục hồi Đài Phát và hàng ngày tôi vẫn đi về căn phòng 10m2 không có mái nhìn thấu trời cao. Đêm 30 Tết năm đó tôi vẫn trực cơ quan đến sáng 1 chúng tôi mới về quê vợ ăn Tết và đón các cháu. Tuy không trực tiếp chiến đấu và cũng không được nhắc đến nhưng tôi vẫn ngầm tự hào vì đã có mặt trong những ngày đó !
  ( Ảnh minh họa và lấy trên mạng)    Chipbong
  Xin thứ lỗi khi viết bài này chipbong chưa được dựng nhà mới nên đăng lại





2 nhận xét:

  1. Em đã đọc và có comment ở Blog cũ của Anh bên Yahoo. Anh là người trong cuộc của 12 Ngày Đêm Hà Nội Điện Biên Phủ trên không; nên chuyện anh kể là chuyện thật. Vì thế nghe thú vị vì nó mộc mạc và chân thực. Theo Em anh nên gừi cho Ban Biên tập để đưa vào ấn phẩm của K5 sắp ra.

    Trả lờiXóa
  2. Hay quá cảm ơn anh, nếu anh muốn tìm hiểu thông tin về cắt mí mắt ở đâu đẹp thì cứ liên hệ với em nhé

    Trả lờiXóa